Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé tên là Tích Chu. Bố mẹ mất sớm, Tích Chu ở với bà.
Hàng ngày bà phải làm việc vất vả kiếm tiền nuôi Tích Chu, có thức gì ngon bà cũng dành cho Tích Chu ăn. Khi Tích Chu ngủ thì bà thức quạt.
Thế nhưng cậu bé Tích Chu lại chẳng thương bà. Cậu suốt ngày mải mê rong chơi. Vì tuổi già sức yếu, làm việc vất vả, ăn uống lại kham khổ nên bà bị ốm. Một ngày nọ bà lên cơn sốt cao, trên giường bà cất tiếng gọi:
– Tích Chu ơi, cho bà ngụm nước. Bà khát quá!
Bà gọi một lần, hai lần…rồi ba lần nhưng vẫn chẳng thấy Tích Chu đâu. Khát quá bà liền biến thành chim.Đúng lúc đó Tích Chu thấy đói nên chạy về nhà kiếm cái ăn. Tích Chu gọi bà :
– Bà ơi! Bà có cái gì ăn không? Cháu đói quá.
Cậu bé Tích Chu sửng sốt khi thấy bà hóa thành chim. Tích Chu gọi
– Bà ơi! Bà ơi! Bà ở lại với cháu. Cháu sẽ mang nước cho bà, bà ơi!
Chú chim cất tiếng nói:
– Tích Chu ơi, bà khát nước quá, bà phải biến thành chim bay đi kiếm nước uống. Bà đi đây !
Nói rồi chim vỗ cánh bay đi. Tích Chu hoảng quá vội vàng chạy theo, vừa chạy vừa gọi bà:
– Bà ơi! Bà đừng đi! Bà đừng bỏ cháu! Bà ơi!
Tích Chu cứ chạy mãi, chạy mãi theo chú chim. Cuối cùng Tích Chu gặp chim đang uống nước ở một dòng suối mát. Tích Chu gọi:
– Bà ơi! Bà trở về với cháu đi. Cháu sẽ đi lấy nước cho bà, cháu sẽ không làm bà buồn nữa!
Chim liền cất tiếng:
– Muộn quá rồi cháu ơi! Bà không trở lại được nữa đâu!
Nghe chim nói, Tích Chu òa khóc, Tích Chu thương bà và hối hận nhưng không biết làm sao để bà quay lại. Tưởng như đã tuyệt vọng, giữa lúc đó, có một cô tiên hiện ra và bảo Tích Chu:
– Tích Chu ơi! Vì cháu chưa ngoan, chưa biết chăm sóc khi bà ốm nên bà đã biến thành chim để bay đi tìm nước uống rồi.
Tích Chu vừa khóc nức nở vừa nói:
– Cô tiên ơi! Làm thế nào để cháu cứu được bà cháu bây giờ.
Cô tiên nói:
– Ta cho cháu bình nước này, nếu cháu muốn bà trở lại thành người thì cháu phải đi lấy nước suối Tiên cho bà cháu uống. Đường lên suối Tiên xa lắm, cháu có đi được không?
– Cháu cám ơn cô. Cháu sẽ cố gắng để cứu được bà cháu.
Cậu bé Tích Chu mừng rỡ vô cùng, vội vàng hỏi đường đến suối Tiên, rồi chẳng một phút chần chừ, Tích Chu hăng hái đi ngay. Tích Chu chạy mãi, chạy mãi vượt qua bao nhiêu rừng núi hiểm trở, cuối cùng Tích Chu cũng đến được suối tiên. Chú vội vàng lấy đầy bình nước mang về cho bà. Về đến nhà Tích Chu gọi to:
– Bà ơi! Bà ơi! Cháu mang nước về cho bà rồi đây. Bà mau uống đi.
Vừa được uống nước chim vỗ cánh bay đi, bà Tích Chu trở lại thành người. Tích Chu ôm chầm lấy bà vừa khóc vừa nói:
– Bà ơi! Cháu biết lỗi rồi, từ nay trở đi cháu sẽ luôn ở bên và chăm sóc bà.
Từ đấy, cậu bé Tích Chu hết lòng yêu thương chăm sóc bà. Hai bà cháu lại chung sống hạnh phúc bên nhau.